404: Not Found Thật ra mà nói, chẳng có gì để nói “Giã từ” – Lưu Quang Vũ, 1972 – Nguyễn Cảnh Bình

Thật ra mà nói, chẳng có gì để nói “Giã từ” – Lưu Quang Vũ, 1972

Nhân ngày xuân, tôi gửi lại bài thơ của Lưu Quang Vũ viết đúng năm 1972 – năm tôi ra đời. Bài thơ này mà ngày trẻ tôi đọc và chép vào sổ tay. Ngày đó, khoảng 1988-1992 dường như có gì đó rất sôi động trong văn chương, trong thi ca, trong âm nhạc ở Việt Nam..

Những dòng sông nhỏ, những đợt sóng nhỏ – mà thực ra không hề nhỏ đâu, âm ỉ chảy, thôi thúc, khích lệ nhiều người những ngày đầu mở cửa.. Những mầm sống đang trỗi dậy (vậy mà giờ thì xã hội không còn những sôi động đó)

Tôi – khi đó là một đứa trẻ 15-16 tuổi, ngây thơ, hồn nhiên nhưng rồi cũng thấy bi quan, bế tắc trước những biến động của cuộc sống. Không háo hức với đời mà cứ để ngày nối ngày cuốn mình đi..

“Từ biệt”, bài thư của LQV viết năm 1972, năm tôi ra đời, đầy những nỗi buồn và cô đơn, nhưng dường như từ nỗi buồn, từ sự cô đơn mà nảy nở những ý tưởng, những điều tốt đẹp hơn là từ niềm vui, từ sự sung sướng..

Gửi lại đây chia sẻ với mọi người bài thơ đầy day dứt đấy.

Từ biệt.
Thôi nhé, em đi
Như một cánh chim bay mất
Phòng anh chẳng có gì ăn được
Chim bay về những mái nhà vui.
Nghĩa gì đâu kỷ niệm tháng năm dài
Lời thương mến nhớ lại thành chua chát
Lòng ta cạn hay tại đời quá hẹp
Nghĩ cho cùng, nào dám trách chi em.
Những ngày qua không thể dễ nguôi quên
Em lạc đến đời anh tia nắng rọi
Anh thuở ấy lòng thơm trang giấy mới
Mối tình đầu tóc dại tuổi mười lăm.
Anh làm sao quên được những con đường
Lá vàng rơi trên cỏ
Nhớ vai em chập chờn hoa gạo đỏ
Nhớ vầng trăng xẻ nửa lúc xa xôi
Nhớ lời yêu trong những lá thư dài
Sao em muốn anh quên nhanh chóng thế
Anh cũng lạ cho mình xe cát bể
Chắp đời em vào với cánh buồm anh
Anh giặt áo cho em, anh dọn bếp sửa buồng
Lúc em vắng anh thường ngồi tựa cửa
Anh cứ nghĩ thương nhau là tất cả
Nhưng em cười khi anh chẳng thể vui
Hai ta không đi một ngả đường dài
Không chung khổ đau không cùng nhịp thở
Những gì em cần, anh chẳng có
Em không màng những ngọn gió anh trao
Chiếc cốc tan, không thể khác đâu em
Anh nào muốn nói những lời độc ác
Như dao cắt lòng anh như giấy nát
Phố ngoài kia ngột ngạt những toa tàu
Tiếng bán mua tiếng cãi chửi ồn ào
Những nhà cửa nhỏ nhoi những mặt người bụi bẩn
Cuộc sống này chẳng có gì đáng trọng
Khiến người ta không thể tốt cùng nhau
Cánh chim vàng lạc đến đỉnh rừng hoang
Nay trở lại với cỏ mềm quả ngọt
Hãy ra đi sung sướng
“Thật ra mà nói, chẳng có gì để nói”

Giã từ.

Related Posts

Leave a Reply

My New Stories